Nói về chuyện Bắc tiến thành công trong showbiz Việt, Khả Ngân có thể coi là một trường hợp tiêu biểu. Từ một hot girl đá sân diễn xuất, chưa được đánh giá quá cao về năng lực, việc liên tục có hai dự án đảm nhận vai chính trên sóng truyền hình VTV là 11 Tháng 5 Ngày và Gia Đình Mình Vui Bất Thình Lình đã giúp Khả Ngân được khán giả nhìn nhận với ánh mắt tích cực hơn hẳn. Những ngày này, cái tên Khả Ngân càng trở nên “nóng” hơn bao giờ hết. Bởi ngoài Gia Đình Mình Vui Bất Thình Lình , nữ diễn viên trẻ còn cùng lúc xuất hiện với vai chính ở bộ phim Bác Sĩ Hạnh Phúc – một tác phẩm Việt hóa từ tựa phim ăn khách Good Doctor .
Đến với chúng tôi trong một buổi trò chuyện giữa thời điểm Gia Đình Mình Vui Bất Thình Lình vừa thông báo tăng số tập, Khả Ngân không khỏi lo lắng khi đối diện với những bình luận trái chiều từ khán giả. Cô cũng hăng say kể về trải nghiệm lần thứ hai ra Bắc làm phim, mối lương duyên với “người tình màn ảnh” Thanh Sơn và những quan điểm làm nghề của mình.
Tôi đã làm là phải ra trò, đã bắt đầu rồi thì kết thúc cũng phải huy hoàng
Cùng lúc đóng chính trong hai dự án lớn, cảm xúc của bạn lúc này thế nào?
Đây là một cảm giác rất lạ đối với tôi. Vì từ xưa tới giờ, chưa bao giờ tôi làm hai dự án cùng lúc. Thực ra lúc làm Bác Sĩ Hạnh Phúc là tầm tháng 8 năm ngoái, ekip cũng nói khoảng tháng 12 sẽ phát sóng thì tôi thấy ổn rồi vì Gia Đình Mình Vui Bất Thình Lình sẽ phát sau. Bất ngờ là sau đó, hai dự án lại chiếu cùng lúc khiến tôi cảm thấy vừa lạ, vừa lo, vừa vui. Tại vì 2 phim 2 hình ảnh hoàn toàn khác nhau nên tôi không biết khán giả của mình, những người yêu mến mình khi xem cả 2 cùng lúc thì sẽ cảm thấy thế nào. Đó cũng là lý do tại sao khi làm phim, tôi luôn hoàn thành xong một dự án thì mới nhận dự án kế tiếp. Thứ nhất là mọi người sẽ không bị trùng, thứ 2 là tôi sẽ tự tin hơn và thứ 3 là khán giả sẽ không bị so sánh.
Được biết ban đầu bạn không có ý định tham gia Gia Đình Mình Vui Bất Thình Lình, tính đến thời điểm hiện tại, khi đã là một nửa đường phát sóng, bạn thấy quyết định cuối cùng của mình có xứng đáng không?
Đúng là sau Bác Sĩ Hạnh Phúc, tôi nghĩ là mình sẽ cho bản thân một khoảng thời gian nhất định để mình xả hết tất cả những gì đã làm trong thời gian vừa qua và tôi cũng muốn được trở lại chính bản thân mình, có thời gian nghỉ ngơi. Quan trọng hơn là mình cũng muốn học hỏi thêm để bước vào các dự án kế tiếp.
Nhưng sau dự án Bác Sĩ Hạnh Phúc thì tôi đã đồng ý luôn Gia Đình Mình Vui Bất Thình Lình. Thực ra trước đó có 2 dự án lận nhưng cuối cùng duyên nó đến. Tại vì sao? Vì thứ nhất đây là kịch bản đầu tiên mà tôi được sống trong một tập thể gia đình rất đông. Thứ hai là từ xưa đến giờ, ai mà theo dõi tôi sẽ thấy tôi toàn đóng kiểu nhân vật mạnh mẽ, nếu có yêu thì cũng tận cuối phim, không có cái gì toàn vẹn cả. Nhưng bây giờ là mình đã bước vào một cuộc hôn nhân, mình phải sống với gia đình chồng và quan trọng là mọi thứ đều rất khác. Tôi nghĩ đây là cái duyên của mình, mình nên nắm bắt. Tôi cũng muốn thử sức với một nhân vật có hoàn cảnh khác mình hoàn toàn.
Nhiều người lại nói Trâm Anh là nhân vật rất giống Khả Ngân, chỉ trừ việc là cô ấy kết hôn sớm. Bạn nghĩ sao?
Trong suốt quá trình làm nghề, tôi cảm thấy nhân vật nào cũng khá giống mình. Vì tùy theo từng giai đoạn, từng độ tuổi và từng thời điểm mà tôi đang làm những dự án đó như thế nào. Trâm Anh giống tôi ở điểm là cô ấy quá tự lập. Lúc mới nhận vai tôi lo lắm, stress luôn vì phim có tới 9 nhân vật chính, tôi phải tìm cho bản thân một điểm riêng biệt. Tôi phải tự xem bản thân có “đa nhân cách” không, nếu còn nhân cách nào chưa bao giờ được bộc lộ thì phải kéo nó ra ngay lập tức. May mắn là tôi đã nắm bắt được cảm xúc và nội lực của nhân vật. Khi mọi người đến với Trâm Anh, đôi lúc mọi người sẽ thấy cô ấy giống Khả Ngân nhưng tôi cảm thấy rất vui khi mà mình tìm được một điểm tựa để giúp vai Trâm Anh tốt hơn.
Một trong những đặc trưng của phim VFC là họ quay phim cuốn chiếu, kịch bản có thể phát sinh bất cứ lúc nào mà không có một tổng thể nhất định ban đầu, tại sao bạn vẫn dám nhận vai Trâm Anh này?
Đúng là dự án này, tôi chỉ biết tổng thể câu chuyện, nội dung thôi còn diễn biến chi tiết thì vừa viết vừa quay. Ban đầu tôi cũng lo lắm, tới hiện tại vẫn còn lo mà, nhưng trong cái lo đó lại có cái hay là tôi học được cách cân bằng. Vừa quay vừa phát, ví dụ những lúc mình làm chưa tốt, cảm xúc chưa tới hay có điều gì đấy cần thay đổi thì mình sẽ có cơ hội để làm lại. Nhưng mình lại không có nhiều thời gian để thấm – thấu nhân vật nên khi đến với dự án này, dù có bận công việc ở ngoài hay có nhiều dự án khác thì tôi cũng phải tự ý thức là luôn phải sống trong hoàn cảnh của Trâm Anh và tin mình là Trâm Anh. Làm gì, ăn nói ra sao mình cũng phải nhớ tới Trâm Anh, phải giữ nhiệt.
Thời gian gần đây, có một đợt mọi người phải dừng để đợi kịch bản, ai cũng rất lo lắng vì khi làm việc một cách xuyên suốt thì giữ nhiệt tốt hơn, khi dừng người ta dễ “ngủ quên”. Trong một tập thể ai cũng muốn bộ phim của mình tốt hơn, nên mình phải thông cảm cho nhau và cố gắng để giữ nhiệt. Có rất nhiều vấn đề xảy ra trong hành trình làm một bộ phim, quan trọng là tôi phải giữ được cái đầu tỉnh táo và năng lượng. Tôi đã làm cái gì là phải cho ra trò, đã bắt đầu rồi thì kết thúc cũng phải huy hoàng.
Việc làm phim cuốn chiếu cũng khiến phim dễ gặp phản ứng trái chiều từ khán giả. Gia Đình Mình Vui Bất Thình Lình cũng thế, đọc những bình luận trái chiều về phim và nhân vật của mình, Khả Ngân cảm nhận ra sao?
Làm phim kiểu cuốn chiếu, trong lúc quay đã khá căng thẳng, hai ba ngày sau mình lập tức thấy kết quả trên TV. Lúc mà đọc bình luận, tôi không buồn, bởi tâm thế của tôi là đọc để thay đổi đi cho tốt. Khi mọi người có yêu có thương thì mọi người mới cho mình những lời góp ý, còn những lời khác mình gạt qua một bên. Cái quan trọng là người ta có dành thời gian cho mình, có quan tâm bộ phim, người ta mới nói. Sau mỗi tập, tôi đều lướt tất cả các nền tảng mạng xã hội để xem là khán giả đang đối diện với Trâm Anh thế nào. Khi phát hiện ra điều bất thường ảnh hưởng đến Trâm Anh và cả bộ phim, lập tức tôi nhắn cho hai anh đạo diễn và hỏi xem mình có nên thay đổi không.
Còn về những bình luận rằng phim đang kéo dài lê thê, điều này khiến tôi khá buồn. Vì tôi không muốn phim mình và tất cả các anh chị trong ekip phải đối diện với trường hợp như vậy. Tôi cũng hiểu cho khán giả, nếu đặt vị trí mình vào họ thì mình cũng có suy nghĩ như vậy. Cho nên giờ phải cố gắng làm sao để có thể xoay chuyển tình hình. Tôi luôn nhìn trực diện vào vấn đề, cứ hoang mang, stress cho đã đi rồi bỏ mọi thứ qua một bên rồi bắt đầu làm tiếp.
Đặt mình vào vị trí khán giả, bạn thích và không thích điều gì nhất ở nhân vật của mình?
Tôi thấy Trâm Anh đáng yêu lắm. Cô ấy mang một nguồn năng lượng mới tới với mọi người, bởi Trâm Anh dám nghĩ dám làm, biết cân bằng giữa cảm xúc với lý trí để mọi thứ được ôn hòa. Nhưng đôi lúc, Trâm Anh có cách xử lý, mà chính tôi cũng thấy khá trăn trở. Như cảnh Trâm Anh quyết định ở lại nhà chồng chẳng hạn, tôi suy nghĩ nếu mình cứ diễn như vậy thì khán giả sẽ phản ứng ngay, sợ mọi người ghét mình.
Nhưng cũng có đôi khi vài khoảnh khắc tôi tự hổ thẹn với bản thân mình, rằng thực ra Trâm Anh không phải như vậy đâu, chỉ là cô ấy quá thẳng thắn, trực diện nên một vài khoảnh khắc sẽ khiến mọi người buồn.
Trong bộ phim này, thứ mà khán giả ấn tượng nhất là mối quan hệ của các chị em dâu. Bởi vì bạn độc thân nên khi đóng vai này, bạn nhập vai như thế nào?
Tôi chưa có kinh nghiệm, đúng. Vai diễn này còn không phải điểm mạnh của tôi nữa nên lúc đến với kịch bản này cũng lo lắm. Thêm một điều nữa, là ngoài việc đã từng đóng với anh Thanh Sơn, là có sự quen thuộc, thì tất cả các anh chị cô chú còn lại, Ngân chưa quen biết luôn. Tôi phải tìm cách để rút ngắn khoảng cách với mọi người. Tôi còn nhớ khoảng 2, 3 ngày đầu gặp nhau, tôi và hai chị chưa có cảm giác gì cả. Hai chị còn nói: “Ba tụi mình phải thân thì nó mới ra”. Ba chị em sau đó tự tạo áp lực cho nhau thôi.
Tôi nhớ lúc mới quay phim, là mùa đông, có một lần tôi bị tụt huyết áp. Lúc đó mọi người xúm lại chăm sóc, chị Phương bóp tay, làm đủ mọi thứ hết, chị Kiều Anh thì luôn miệng hỏi han, mẹ Lan Hương thì chạy tới chạy lui lấy thuốc,… Chính khoảnh khắc đó, không cần cố gắng gì cả, bốn mẹ con tự trở nên gắn kết. Từ hôm đó, bốn mẹ con diễn với nhau là xuất phát từ trái tim hết. Đối với bản thân tôi, tôi vẫn tin họ là chị, là bố mẹ của mình. Trong cuộc sống, công việc của mình có rất nhiều thứ xảy ra bất ngờ, quan trọng là mình có nắm bắt nó hay không.
Mọi người không nên đi sâu vào cuộc sống riêng tư của tôi và Thanh Sơn
Giữa bạn và Thanh Sơn, lần này hai người có phải thay đổi nhiều về cách diễn không?
Lúc mới nhận kịch bản, tôi liên tục hỏi các anh trong ekip là mình đóng với ai vậy nhưng các anh không nói. Cho đến khi ra Hà Nội, tôi mới biết bạn diễn là Thanh Sơn. Lúc đó tôi còn đùa rằng mọi người không cho tôi cơ hội đóng với ai khác nữa hả, mọi người phải cho tôi trải nghiệm cảm xúc mới chứ. Dĩ nhiên đó cũng là cái lợi thế, thứ nhất mình đã quen rồi, thứ hai mình không cần mất nhiều thời gian để tạo cảm xúc. Nhưng cũng không vui như mọi người nghĩ đâu, vì vừa vào phim này là hai nhân vật cưới liền, chúng tôi phải rạch ròi rất kỹ cảm giác yêu đương đôi lứa và cảm giác của cặp đôi sắp cưới, hai thứ khác hoàn toàn. Lúc đó ngoài việc ngồi phân tích nhân vật, cảm xúc thì chúng tôi phải tìm cách tạo sự bất ngờ cho đối phương vì hai người quá hiểu cách diễn của nhau rồi. Đôi khi xem lại, có những cảnh hơi giống phim kia là chúng tôi đã sợ rồi, phải lập tức thay đổi ngay. Điều này khiến hai anh em khá đau đầu, vì khán giả còn nhớ như in Tuệ Nhi và Hải Đăng.
Việc hai anh em tái hợp là điều mà khán giả đặt rất nhiều kỳ vọng, điều này khiến chúng tôi càng căng thẳng. Lên phim trường giỡn cho vui thôi chứ vào những cảnh căng thẳng là hai người không nói chuyện, tương tác, tiếp xúc gì luôn, vì đang cần sự tập trung. Đây có thể coi là ván bài khá mạo hiểm với tôi và anh Sơn. Phải chi mà vào một nội dung hoàn toàn khác, một nhân vật đối đầu nhau thì sẽ mang tới sự khác biệt. Đằng này lại là yêu, lại còn là yêu “lên level”, quả là một ca khó. Cho đến bây giờ chúng tôi vẫn còn áp lực lắm.
Cả hai bạn đều đóng với rất nhiều bạn diễn tốt. Vậy theo bạn, tại sao khi đóng chung, hai người lại được ủng hộ như vậy?
Tôi cũng khá bất ngờ. Thực ra tôi từng được “đẩy thuyền” với nhiều bạn diễn, đặc biệt là Song Luân. Còn lần này, đây là đúng thời điểm “rơi” của tôi và Thanh Sơn. Theo tôi biết từ trước đến giờ anh Sơn đóng một màu khác, tôi cũng vậy, trước đây toàn làm việc trong Nam, 11 Tháng 5 Ngày là lần đầu tiên tôi ra Bắc, thế nên có thêm rất nhiều chất xúc tác. Ví dụ như việc tôi ra Bắc chỉ có một mình, phải một mình “chiến đấu” với mọi thứ, lúc đó tôi gặp anh Sơn. Tôi cũng từng nói chuyện với anh Sơn về vấn đề này, thì anh cũng trả lời y chang như vậy. Có lẽ đây là thời điểm chín muồi của tôi đối với cảm xúc nhân vật và anh Sơn cũng vậy, mọi thứ diễn ra tự nhiên và thực tế nhất. Khi đóng 11 Tháng 5 Ngày, chúng tôi rất thoải mái. Đúng 1 năm mới trở lại Hà Nội, mà mọi người vẫn còn “đẩy thuyền”, vui chứ vì phải thế nào thì mọi người mới nhớ hoài. Tôi cũng không nghĩ nhiều gì đâu, chỉ biết thời điểm hiện tại, chúng tôi vẫn phải giữ nhiệt cho cặp đôi vì bộ phim. Tôi chỉ thắc mắc là sau dự án này, mọi người còn giữ nhiệt được bao lâu.
Mặt trái của việc gán ghép couple là khán giả cứ tin rằng điều đó có thật ngoài đời. Sự gán ghép này có khi nào khiến bạn cảm thấy phiền hay hai người bị bối rối với nhau không?
Về ảnh hưởng, đối với tôi, tôi nghĩ cuộc sống riêng tư của tôi và anh Sơn thì mọi người không nên đi sâu quá. Tôi mong mọi người nhớ đến mình qua các dự án, còn chuyện tình cảm thì tôi không có giấu, nếu thoải mái tôi sẽ chia sẻ. Tôi là một người yêu cảm xúc và muốn bảo vệ cảm xúc của mình, cho nên tôi sẽ phân định rạch ròi giữa công việc và tình cảm.
Bạn và Thanh Sơn có sự gắn kết ngoài mong đợi. Đóng phim này xong, dù không cố ý hợp tác nhưng rõ ràng khán giả lại càng hi vọng…
Tôi hiểu chứ. Trước đây tôi từng thấy ở nước ngoài có chuyện các cặp đôi đóng đi đóng lại với nhau nhiều lần. Tôi còn nghĩ nếu với anh Song Luân, Jun Phạm mà mình đóng chung nữa thì cũng hay ho, nhưng điều đó không xảy ra. Và lần này, điều đó xảy ra với anh Thanh Sơn một cách bất ngờ. Vui nhưng cũng lo vì nếu sau này có những dự án riêng của hai người, mọi người sẽ bị lăn tăn. Còn nếu hai người có dự án ổn để tái hợp lần 3, 4 thì tôi không ngại đâu, vì công việc và khán giả mà. Như sắp tới tôi về Sài Gòn, các ekip làm phim mới họ lăn tăn trong việc ghép đôi tôi với bạn diễn khác. Dĩ nhiên chỉ là tôi suy nghĩ trước thôi, để đề phòng cho mình một phương án khi cần thiết.
Có khoảnh khắc nào mà khiến bạn cũng nghĩ tới việc phim giả tình thật không?
Tôi cũng không ngại chia sẻ chuyện này. Vì mình là người cảm xúc nên chuyện cảm mến là bình thường. Đã thân thiết, đụng chạm, thậm chí là ôm hôn nhau, nhiều khi còn làm việc 24/24 trên phim trường cùng nhau, nên cảm xúc sẽ xuất hiện thôi. Vấn đề là ở bản thân mỗi người, có rạch ròi được hay không. Riêng với tôi, dù yêu được cũng không vấn đề gì, bởi tôi được các anh chị chia sẻ, truyền kinh nghiệm cho mình. Độc thân thì có thể yêu, thích thì có thể tìm hiểu, miễn sao phân định được rạch ròi cảm xúc của mình và nhân vật. Nhiều khi tôi cũng hỏi anh Sơn có cảm mến em không, điều đương nhiên là anh nói có. Nhưng chúng ta cảm mến nhau vì nhân vật hay chính bản thân ngoài đời, thì mình nên tự rạch ròi.
Tôi không ngại xấu cũng không muốn an toàn nữa, tôi muốn “hư”
Khả Ngân khá có duyên với phim truyền hình remake. Bạn có sợ không khi tham gia những dự án như vậy?
Thời điểm đóng Hậu Duệ Mặt Trời, tôi có sợ thật, áp lực vô cùng vì phim gốc quá thành công. Duyên số đưa đến thì tôi nghĩ thôi mình cứ cố gắng làm cho tốt, làm hết sức mình. Đến giờ nhớ lại thời điểm đó, không còn gì để bàn cãi nữa, tôi không có kinh nghiệm, trải nghiệm nhiều, cảm xúc cũng không phong phú như bây giờ, nhận dự án như vậy là sự hụt tay quá rõ ràng. Phản ứng của khán giả mạnh vô cùng nhưng cũng vì vậy mà tôi có động lực, nhìn lại chính bản thân mình. Nhớ lại khoảng thời gian đó, đôi lúc cũng e ngại, cũng sợ đấy nhưng phải có những giai đoạn như vậy, mình mới trưởng thành được. Đến Bác Sĩ Hạnh Phúc, lại đóng bác sĩ, bản gốc lại của Hàn Quốc, nó duyên đến mức vậy luôn. Đã thế bản remake bên Mỹ còn thành công vang dội. Nhiều lúc tôi nghĩ sao mình cứ vào mấy dự án ác nghiệt vậy, mọi thứ xung quanh thử thách mình vậy. Nhưng thử thách đến mà mình trốn thì bao giờ mới lớn được. Nên khi đến với Bác Sĩ Hạnh Phúc, tôi không còn lo lắng, sợ hãi như trước nữa. Chỉ cần xác định những phiên bản trước rất thành công thì khi đến với dự án này, mình sẽ làm thế nào. Cũng may là lần này mình có nhiều thời gian hơn để chuẩn bị, không như dự án trước.
Nhưng bạn có nghĩ Khả Ngân ở thời điểm hiện tại, có thể bạn không dám nhận Hậu Duệ Mặt Trời nhưng cô gái ở thời điểm trong quá khứ lại dám làm điều đó?
Đúng vậy. Vì năng lực của mình phải như thế nào mình mới dám chơi cái đó, chứ không thể hời hợt, chắp vá. Còn với Bác Sĩ Hạnh Phúc, đó là một trải nghiệm mới với mình. Lần thứ hai đóng remake lại còn vào vai bác sĩ, điều đầu tiên tôi nghĩ rằng cơ hội sửa sai đây rồi. Một cái may mắn nữa là lần này mình vào vai bác sĩ khoa Nhi, không có quá tiến trình căng thẳng để mọi người phải e ngại về mình. Thực ra lúc nhận vai này mọi người xung quanh rất lo cho tôi, sợ tôi lại đâm đầu vào một dự án như trước đây. Nhưng tôi nghĩ có gì đâu, dự án này mình không làm được, biết đâu sau có những dự án lớn hơn, dữ dằn hơn thì chẳng lẽ tôi không làm, giờ mình cứ thử sức đã. Thêm vào đó tôi cũng chuẩn bị sẵn sàng rồi nên cũng không đến nỗi nào. Mọi thứ nhẹ nhàng hơn, vai diễn cũng không khiến tôi lấn cấn khi diễn xuất. Chỉ lo vì đây là một bộ phim về đặc thù nghề nghiệp, cần những thứ rất tỉ mỉ. May là ekip rất hết mình, giúp các diễn viên thuần thục hơn. Dĩ nhiên sau khi xong phim, tôi còn nhiều thiếu sót nhưng khi xem hết 20 tập, nhìn lại chính mình, tôi cảm thấy rất vui vì trong mọi phân đoạn, tôi đều cố gắng hết mình, không có gì phải hối tiếc cả.
Về rủi ro thì sao, cơ hội sửa sai này có hơi mạo hiểm không?
Rủi ro thì tôi nghĩ không nhiều đâu, vì bây giờ dự án này mình có nhiều thời gian. Rủi ro chỉ đến khi mình không để tâm, không hết sức mình với vai diễn. Tôi đã nói ở trên, phim này tôi đóng cuối năm trước, đáng lý ra nó không ảnh hưởng gì tới Gia Đình Mình Vui Bất Thình Lình. Cũng may là mọi người vẫn yêu thương nên không có nhiều vấn đề gì. Tôi cũng hiểu, anh chị em trong nghề rồi cả khán giả nữa, họ sẽ thắc mắc sao mình đang thành công với dự án này mà lại tự nhiên đóng phim Bác Sĩ Hạnh Phúc để nhận ý kiến trái chiều. Nhưng mình đâu biết tương lai thế nào đâu, thứ tôi lo không phải sợ mọi người chê mà tôi sợ ảnh hưởng đến hai phim. Giờ mọi người đang quan tâm Gia Đình Mình Vui Bất Thình Lình, khi Bác Sĩ Hạnh Phúc ra, tôi sợ mọi người không quan tâm nó. Các anh chị trong ekip cũng động viên là không sao đâu, nếu phim ổn thì sẽ không có vấn đề gì. Cũng may là khi phim ra, hai bên không bị ảnh hưởng quá nhiều.
Bạn đóng phim VFC hai lần rồi, nếu có lần thứ 3, không phải Thanh Sơn thì bạn có muốn hợp tác với ai không?
Tôi để ý cũng nhiều đấy, vì muốn trải nghiệm nhiều với nhiều bạn diễn hơn. Giờ tôi chưa biết dự án thứ 3 sẽ rơi vào thời điểm nào, chỉ hi vọng là sự trải nghiệm thứ 3 sẽ thú vị hơn. Tôi thích thử thách lắm, phải làm sao mà mình luôn đau đáu, stress luôn cũng được.
Phim VFC hay có tuyến nhân vật tiểu tam đáng ghét, nếu được bạn có muốn đóng dạng vai đó không?
Tôi nói thật, tôi đã hỏi rất nhiều người câu hỏi: “Em hợp đóng vai ác không?”, mọi người trả lời luôn “Còn lâu”. Giờ tôi xin đóng vai dưới quê mọi người cũng không cho nữa. Tôi đã đề xuất cho mọi người là tôi muốn đóng vai ác, vai đa nhân cách, vai người ở dưới quê, vai ma nữa, càng xấu càng tốt. Nhưng mọi người nói, mặt tôi không đóng vai ác được.
Tôi không ngại xấu cũng không muốn an toàn nữa, tôi muốn “hư”. Hư ở đây là để tôi biết được bên trong của mình có nhiều cái hay ho, bị mình giấu sâu quá rồi. Nếu giờ mình không bung hết thì không còn cơ hội đâu. Tôi muốn trong mắt mọi người, tôi sẽ biến hóa thật nhiều. Tất nhiên vẫn phải giữ chất Khả Ngân trong mình để mọi thứ không lệch đi thôi.
Thế còn một dự án điện ảnh thì sao, khán giả cũng trông đợi đấy!
Sau 11 Tháng 5 Ngày, tôi không có dự án phim điện ảnh nào. Mà bây giờ vấn đề kịch bản rất khó, nhiều vấn đề mà mình phải cân nhắc rất kỹ, không thể liều như xưa nữa. Ngày xưa mình trải nghiệm thôi cũng được, vì mình còn có thời gian thay đổi. Cách đây 2 – 3 năm, ngành phim điện ảnh lên liên tục, mình có nhiều cơ hội, sự lựa chọn để mình có thể thử sức. Nhưng thử hoài thì mình chết, cho đến bây giờ, nhắc đến điện ảnh, tôi mong với sự cố gắng nỗ lực của mình, mình sẽ tìm được một kịch bản tốt. Các anh chị lớn, sản xuất, đạo diễn sẽ nhìn ra sự cố gắng và trao cơ hội cho tôi. Mà còn phải phụ thuộc nhiều thứ lắm, như đợt sau 11 Tháng 5 Ngày, tôi đi casting rất nhiều. Chưa cần biết được nhận hay không, tôi đã phải vạch ra trong đầu, rằng nếu phim này mà được thì tôi sẽ đóng ra làm sao.
Phim điện ảnh thời gian làm ngắn, khi chiếu thì mọi thứ không thể quay lại được, nên tôi phải cân nhắc rất nhiều. Với một bộ phim điện ảnh tốt, dù là vai ác thì tôi cũng làm hết sức mình bởi với tôi, điện ảnh là thứ không thể chơi đùa được nữa. Ở đó, tôi có thể thể hiện rõ nhất về diễn xuất, độ chín muồi và cảm xúc bên trong mình. Chọn thì giờ cũng có nhiều đấy nhưng hành trình sắp tới thế nào? Chẳng lẽ trong suốt 2 – 3 năm cố gắng vừa qua, tôi lại đánh cược sự nghiệp thêm một lần nữa chỉ vì muốn có dự án. Chậm một chút cũng được, đến khi tìm được một ekip là mảnh ghép hoàn hảo của mình thì mình sẽ chơi tới bến luôn.
Trong 2 năm vừa qua, bạn cân đối cuộc sống thế nào, có dành thời gian cho bản thân không?
Đúng là 2 năm qua tôi không dành thời gian cho bản thân quá nhiều. Bởi sau dịch, không phải mình tôi đâu mà ai cũng quay cuồng trở lại guồng công việc. Tuy nhiên 2 năm gần đây, tôi nhìn lại bản thân và mới thấy sao trước đây mình có quá nhiều cơ hội mà sao mình cứ hời hợt, không để tâm quá nhiều. Cũng may là 2 năm qua, tôi đã tỉnh táo lại để tập trung cho công việc. Đến độ tuổi này rồi, nếu mình không tập trung, không đánh cược và dồn tâm huyết thì mình làm cái gì? Tôi cũng từng ấp ủ muốn làm cái này cái kia nhưng công việc chính của mình mình còn chưa định hình xong thì thử sức cái khác để làm gì.
Đương nhiên cuộc sống bươn chải, ai cũng muốn có tiền nhưng nghề của mình bây giờ là diễn viên. Mọi người thấy đó, trước đây tôi thử sức đủ cả, làm MC, ca sĩ, đủ nghề hết, tôi không ngại nhắc về những việc đó vì ít ra, lúc đó tôi cố gắng để tìm ra con đường của mình nhưng nếu khi nhận ra mình không đủ sức thì mình nên dừng lại để làm một thứ thôi. Đó là lý do trong 2 năm gần đây tôi cực kỳ tập trung vào diễn xuất, đến nỗi bị ám ảnh về nó luôn. Tôi dùng hết sức có thể nên đợt vừa rồi, tôi lỡ hẹn với rất nhiều bạn bè.
Nhiều lúc tôi cũng tự hỏi sao mình không dành thời gian cho bản thân, vun đắp các mối quan hệ xung quanh. Giờ mọi người hỏi mình phân chia thời gian thế nào, tôi cũng không biết trả lời làm sao. Chỉ biết một người nghệ sĩ phải có tình yêu mới thăng hoa, chỉ là đôi lúc mình thấy mình hơi quá tải, cũng muốn có người chia sẻ nhưng quan trọng là có phù hợp hay không để mình sẵn sàng bước vào một mớ hỗn độn mới. Tôi sợ mình yêu, mình chơi với bạn, khi buồn sẽ khóc lóc đau khổ, như vậy sẽ ảnh hưởng công việc. Thế nên bây giờ, tôi dành thời gian cho bản thân bằng cách đọc sách, chơi với mèo, thi thoảng đi cafe và ở một mình nhiều hơn. Trong lúc ở một mình tôi suy nghĩ được rất nhiều, để bản thân tính toán và thay đổi.
Cảm ơn những chia sẻ của Khả Ngân!